Chương 196

Sơn Hữu Mộc Hề

15.059 chữ

24-02-2023

Vệ Bí bị Triệu Tuệ phá rối, ngược lại không biết nên xuống tay hay không, dù sao ông ta cũng không dám giết Triệu Tuệ, nếu không nhất định sẽ cùng nước Trịnh kết huyết thù!

Triệu Tuệ không sợ ông ta một chút nào, tay phải cầm kiếm Thiên Nguyệt, tay trái giơ kiếm quyết, chậm rãi tới gần, nói: "Vị tướng quân này, lạc đường biết quay đầu, còn kịp......"

Khương Hằng theo bản năng nhìn về phía đỉnh đồng trong điện, cùng Trấp Lung thong thả lui ra phía sau, nói không chừng còn có cơ hội.

Quả nhiên Vệ Bí chần chờ, mà ngay lúc ông ta chần chờ, đỉnh đồng lớn nhất lật xuống, Giới Khuê nhảy ra, một chưởng chưởng ở trên đỉnh!

Đỉnh đồng ngàn cân lăn vút qua, đâm trúng Vệ Bí, tông ngã cửa lớn lao ra ngoài điện, ngay sau đó gần trăm tên ngự lâm quân cầm cung tiễn trong tay phá cửa sổ lao vào, người dẫn dắt đúng là Lang Hoàng!

Trấp Lung cùng Khương Hằng đồng thời nhảy ra, trốn đến sau trụ, Trấp Lung hô: "Tuệ công chúa! Mau tới đây!"

Triệu Tuệ phi thân tránh đi mũi tên, tới bên người hai người, Khương Hằng giao Trấp Lung cho Triệu Tuệ, xoay người đi cùng Giới Khuê hội hợp.

Giới Khuê quát: "Các ngươi có bao nhiêu người?!"

"Tính cả người của Mạnh Hòa, có hơn một ngàn người!" Lang Hoàng quát, "Do các ngươi giải trừ quân bị! Bằng không còn có một vạn!"

Ngự lâm quân lập tức cướp đi Vệ Bí, lao ra ngoài điện, Khương Hằng nói: "Đừng đuổi theo!"

Giới Khuê dừng lại bước chân, Lang Hoàng cùng một đám người Lâm Hồ thành công chiếm lại bên trong trắc điện, bảo hộ Trấp Lung cùng Khương Hằng, thở phào, nói: "May mà đuổi kịp."

"Những người khác đâu?" Trấp Lung hỏi.

"Đều được Sơn Trạch bảo vệ ra ngoài." Lang Hoàng nói, "Người trong tộc, vốn dĩ có không ít được xếp vào trong Ngự lâm quân, phát hiện tình huống không đúng, đều tạm thời rời đi, bọn quan viên đều ở đó."

"Ngươi sao lại trở lại rồi?" Trấp Lung hỏi.

"Ta không có định đi." Triệu Tuệ nói.

"Nơi này không an toàn," Giới Khuê cắt ngang hai người, nói, "Quay về chính điện đi."

Chính điện dễ thủ khó công, một số người được hộ tống trở lại trong điện thiên tử, chỉ thấy một đám quan viên đều ở đó, sự hỗn loạn bên thình lình xảy ra trong thành chỉ kéo dài không đến một canh giờ, người của Sơn Trạch, Thủy Tuấn, Lang Hoàng ở lại thủ, Mạnh Hòa lại dẫn dắt một đội nhỏ đi ra khỏi thành điều tra.

Mọi người nhìn Triệu Tuệ bên người Trấp Lung, nhất thời không có lời gì để nói, Khương Hằng ý bảo mọi người cứ nói chuyện, không sao.

"Đây là đồ đệ ta," Khương Hằng nói, "Không cần tránh nàng."

Triệu Tuệ ngược lại vô cùng thức thời, nói: "Ta đi ra ngoài một chút, các ngươi đừng để ý ta."

Trấp Lung nói: "Ngươi cẩn thận một chút."

Triệu Tuệ nhìn y thổi tiếng huýt sáo, mọi người nhất thời đều xấu hổ lên, Khương Hằng ngược lại cảm thấy buồn cười.

Tằng Vanh rốt cuộc hỏi: "Vệ Bí vì sao lại phản?"

Điều này nằm ngoại dự đoán của toàn bộ triều thần, mọi người ở đây đều bị Vệ gia xô cho ngã nhào.

"Vệ Trác chết trong trận chiến ở An Dương," Chu Du nói, "Có lẽ là muốn báo thù."

Vấn đề này, chỉ có Trấp Lung cùng Khương Hằng có thể trả lời, nhưng hai người bọn hắn đều không có nói chuyện.

"Tống đại nhân tới!" Lại có người mang tin tức nói.

Lời còn chưa dứt, Tống Trâu đã bước nhanh tới, không ngừng thở dốc, hiển nhiên đã hành quân gấp lại đây.

"Còn chưa chúc mừng thiên tử." Tống Trâu nhìn hai người, lại nói, "Hơn nữa xin tạ tội cùng thiên tử cùng các vị đại nhân, ta đã làm mất Tung huyện."

"Đánh không được thì nhận thua," Khương Hằng nói, "Không cần để ý.

Tử chiến không lùi, ngoài việc làm Tung huyện sinh tinh đồ thán, lại có ích lợi gì?"

Tung huyện có hơn 3000 binh mã, căn bản là không ngăn không được mười vạn đại quân của Lý Tiêu, thất bại là điều tất nhiên.

Mà Tống Trâu bảo tồn thực lực, chạy tới Lạc Dương trước, hiệp trợ Lạc Dương chống lại đại chiến sắp đến, chính là hành động sáng suốt.

"Bọn họ lúc này đã chiếm lĩnh tường thành Lạc Dương," Lang Hoàng nói, "Binh mã nước Đại thực mau liền sẽ tới, người của chúng ta còn bao lâu nữa?"

Không có người nào biết, tin tức đã bị ngăn cản, Hải Đông Thanh cũng không có tới.

"Chờ đi," Khương Hằng nói, "Bọn họ sẽ đến.

Lang Hoàng, phái người của ngươi bảo vệ cho vương cung."

Vệ Bí không có tấn công nữa, ngược lại rút lui toàn bộ quân đội đi đến ngoài thành, canh gác chặt chẽ cửa thành Lạc Dương.

Oong ta vốn muốn khuyên bảo Lấp trung, sau đó giết chết Khương Hằng, lại nghênh đón Đại quân vào thành, kế tiếp, lại do hai người Lý Tiêu Cơ Sương sắp xếp.

Ai ngờ Trấp Lung lại không có nghe lời Vệ Bí, dẫn tới lâm vào cục diện cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, có lẽ đang nghĩ ra đối sách khác.

Trên quần áo Trấp Lung cùng Khương Hằng đầy máu, sau hội minh hôm nay, Khương Hằng vẫn đang mặc y phục Thái Sử.

"Phải nghĩ biện pháp," Lang Hoàng nói, "Hộ tống các ngươi đi ra ngoài, quá nguy hiểm, Đại quân vừa đến, Vệ Bí liền sẽ phối hợp với bọn họ tấn công vương thành."

"Gấp cũng vô dụng," Trấp Lung lại nói, "Chúng ta đổi thân quần áo trước."

Trên người Khương Hằng vết máu chồng chất, đều là máu của địch nhân bắn lên, Trấp Lung lại phân phó Chu Du: "Đi lấy hai bộ quần áo tới."

Khương Hằng nói: "Nơi ta ở quá xa."

"Ngươi mặc đồ của ta." Trấp Lung nói.

Khương Hằng tiếp nhận quần áo, cùng Trấp Lung tới trong gian phòng bên cạnh điện thiên tử đổi triều phục, Trấp Lung xoay người, đóng cửa lại.

Giới Khuê lộ ra vẻ mặt dò hỏi, Khương Hằng gật gật đầu, ý bảo không sao.

Trong phòng, Trấp Lung đầu tiên là thay Khương Hằng cởi bỏ áo ngoài, lại cởi vương phục của mình.

Khương Hằng nhìn Trấp Lung trong gương, bọn họ có một chút giống nhau, trên mặt có điểm đặc thù của tổ phụ bọn họ.

"Vương tổ mẫu lưu lại thư gì?" Trấp Lung hỏi, "Có thể cho ta nhìn xem không?"

Lá thư kia, Khương Hằng vẫn luôn mang trong người, nghe vậy liền đưa cho Trấp Lung, đặt theo tin còn có một cây trâm ngọc, đó là tín vật đêm hôm đó ở trên cầu Tế Thủy, Cảnh Thự đưa cho Khương Hằng.

"Cây trâm là của mẹ đệ sao?" Trấp Lung lại hỏi.

"Là ca mua cho đệ." Khương Hằng thu lại trâm ngọc, nói, "Huynh xem thư đi."

Trong tin chính là nhắc tới chân tướng mười chín năm trước, sau khi Trấp Lung xem xong yên lặng không lên tiếng.

"Sau lại," Khương Hằng nói, "Lang Hoàng đem đệ ôm ra ngoài cung, giao cho Giới Khuê, Giới Khuê lại mang đệ đến An Dương, cuối cùng lại đi đến Tầm Đông......"

"Ừm." Trấp Lung nhẹ nhàng nói.

"Ta có thể làm chứng." Giới Khuê ở ngoài cửa nói.

Một lát sau, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói khác, Lang Hoàng nói: "Ta cũng có thể làm chứng, hai người chúng ta đều là đương sự."

"Để ta nhìn một chút vết bớt của ngươi." Trấp Lung lại nói.

Khương Hằng xoay người lại, cởi áo, Trấp Lung thấy vết sẹo kia, liền sờ sờ.

"Vốn dĩ có," Khương Hằng nói, "Nhưng mà bởi vì một trận hỏa hoạn."

"Ca ca đã từng nói qua." Trấp Lung đáp, lại thở dài, nhìn chăm chú trong gương, nói: "Đệ xem, hai người chúng ta lớn lên vẫn có chút giống.

Khó trách ta luôn cảm thấy đệ rất thân thiết."

Khương Hằng nở nụ cười, nhìn mặt Trấp Lung, Khương thái hậu đã từng nói, mấy đứa con cháu của mình đều rất giống tổ phụ.

"Thúc phụ......!Tuy không chết ở trong tay đệ, nhưng cũng là bởi vì đệ......" Khương Hằng nói.

"Không sao." Trấp Lung lộ ra vẻ mặt khổ sở, nói, "Nói thật, Hằng Nhi, ta không hận đệ, nếu ông ấy không đối với đệ như vậy, ông ấy sẽ không phải chết......!Nếu ông ấy nhân từ một chút, liền sẽ không rơi vào hoàn cảnh cuối cùng......"

Hai người đều thở dài, nếu như Trấp Tông không điên cuồng như vậy, thậm chí cuối cùng không có hống hách đi vào tông miếu như thế, có lẽ lúc này ông ta đã còn sống.

Lúc này, Giới Khuê canh giữ ở ngoài cửa nắm chặt chuôi kiếm.

Trấp Lung nói: "Đệ không chết, ông ấy sẽ không an tâm, bây giờ ta cuối cùng cũng hiểu ra."

Khương Hằng biết món nợ này, thật sự quá khó tính, Trấp Tông giết Trấp Lang, cuối cùng lại trời xui đất khiến, chết trong sự sắp đặt của Khương Hằng.

Nếu như có một chút khả năng, Khương Hằng có lẽ sẽ không đành lòng, lưu lại tánh mạng ông ta, nhưng đúng là bởi vì rất nhiều cơ duyên ùn ùn không dứt ảnh hưởng tới, như sóng to gió lớn, đưa đẩy bọn họ đi đến hoàn cảnh hiện giờ.

"Ta chỉ muốn hỏi đệ, Hằng Nhi," Trấp Lung nhìn Khương Hằng nghiêm túc mà nói, "Nếu ông ấy không nổi lên sát tâm muốn giết đệ, đệ sẽ tha thứ ông ấy sao?"

"Ta có lẽ sẽ không thể tha thứ cho ông ấy," Khương Hằng đáp, "Nhưng chỉ có thể bỏ qua, nếu không phải ông ấy đem ta cùng Nhiếp Hải bức đến cùng đường, cuối cùng ta cũng sẽ không ra tay."

"Vì sao?" Trấp Lung nói.

"Bởi vì ông ta là phụ thân của huynh cùng ca ca." Khương Hằng nói, "Nếu ông ấy chết, hai huynh nhất định sẽ rất khổ sở."

Vì thế Trấp Lung gật gật đầu, nói: "Đệ mới là Thái Tử thật sự a."

"Là ai cũng không quan trọng." Khương Hằng rốt cuộc nói ra những lời này, "Ta luôn cảm thấy, huynh chính là một ta khác, ca, cho dù năm đó không có những việc này, ta lưu lại trong cung, cũng không nhất định sẽ làm tốt hơn huynh."

Trấp Lung cùng Khương Hằng ở trần thân trên, nhìn chính bọn họ trong gương, dáng người bọn họ tương tự nhau, làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú, khí chất giống như huynh đệ sinh đôi.

Một điểm khác nhau duy nhất, chính là mảnh Dương Quyết trong Ngọc Quyết của Trấp Lung, mảnh tinh ngọc tượng trưng cho đại thống nhân gian, thân thể thiên tử.

Trấp Lung tháo xuống Ngọc Quyết, đưa tới trong tay Khương Hằng, nói: "Nhưng dù sao cũng không giống nhau, tới, trả lại cho đệ, Văn Nhi, thứ này vốn nên là của đệ."

Khương Hằng nhìn Ngọc Quyết kia, lại nhìn Trấp Lung, lúc này, hắn biết Trấp Lung là thiệt tình, tựa như trời đất có bao nhiêu ồn ào náo động, nhân gian có bao nhiêu đấu đá, thế gian ngươi lừa ta gạt, mưu mô tính kế, đều bị cái phòng nho nhỏ này ngăn cách bên ngoài.

Người ta thường nói thiên hạ tranh đấu vô tình, thế đạo tàn nhẫn, cho dù là giữa huynh đệ ruột thịt cũng không chết không ngừng, nhưng mà Khương Hằng rốt cuộc từ trên mảnh Ngọc Quyết này, nhìn thấy một chút ánh sáng đáng quý hiếm có ở thế gian này.

Đúng là điểm sáng này, chỉ dẫn vận mệnh Thần Châu đi qua vô số phế tích bị chiến hỏa đốt cháy, từ khi Lạc Dương sụp đổ, đi đến hội minh hôm nay, lại đi đến trước mặt hắn.

Sẽ dẫn đường cho muôn vàn sinh linh, đi đến tương lai phồn hoa vô hạn.

Nhân gian vô tình sao? Không, nhân gian có tình, chỉ là điều này thường thường bị rất nhiều dục vọng che đậy.

Chẳng qua dù có nhiều máu cùng vết thương hơn nữa, đều không thể che giấu ánh sáng rực rỡ trong bóng tối, chỉ cần có chút tình này chiếu rọi thế gian, mọi người sống trên mặt đất, liền có hy vọng tồn tại mãi mãi.

Khương Hằng tiếp nhận Ngọc Quyết, nói: "Ca, huynh biết không? Ta luôn cảm thấy, nếu có một người, có thể nói bản thân mình có thể gánh vác vương đạo, như vậy ta nghĩ, người này, nhất định là huynh, ta rốt cuộc đã tìm được người này rồi."

Trấp Lung nở nụ cười, trong nụ cười kia lại mang theo thương cảm, đeo lên Ngọc Quyết cho Khương Hằng, cũng ôm lấy hắn.

Da thịt nóng rực của bọn họ chạm vào lẫn nhau, làm Khương Hằng có một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

"Tiếp theo, ta sẽ công bố phong thư này cho các đại thần." Trấp Lung nói.

"Không," Khương Hằng lập tức ngăn trở y, nói, "Lúc sinh tử tồn vong này, tuyệt không nghi lại sinh thêm nhiều chuyện."

Ngoài phòng, Giới Khuê rốt cuộc cũng buông xuống tay cầm kiếm.

Trấp Lung nghĩ cũng phải, đưa lại lá thư cho Khương Hằng, nói: "Vậy, thì do chính bản thân đệ tới quyết định thời cơ thích hợp đi."

Khương Hằng thay một thân vương phục, nghiễm nhiên trở thành một Thái Tử khác, khi cùng Trấp Lung trở lại trước mặt các triều thần, mọi người nhìn Trấp Lung hành lễ, Trấp Lung lại không có ngồi xuống trước vị trí thiên tử, chỉ nhìn Kim Tỉ trên án.

Khương Hằng lại nhìn Trấp Lung, Trấp Lung cười cười, nhìn Khương Hằng nhướng mày, biểu hiện kia không hề có ý nghĩa, y thậm chí không biết mình đang muốn biểu đạt điều gì, lúc này, trong lòng y cùng đường đệ vô cùng vui sướng, những cảm xúc khác đã bị hòa tan.

Nhưng mà trong khoảnh khắc ánh mắt hai người đối diện, Khương Hằng rốt cuộc như cởi bỏ được gánh nặng, cho đến hôm nay, hắn mới chân chính hoàn thành trọng trách Cơ Tuần, thậm chí thiên hạ giao phó cho hắn ———— nhiều năm như vậy, hắn rốt cuộc đã tìm được người hắn muốn tìm.

Đúng vậy, Trấp Lung chính là người thích hợp nhất.

Mưa gió sắp tới, trong điện bao trùm không khí nghiêm túc, mọi người đã trở thành thịt cá trên thớt, tâm sự nặng nề, mà viện quân của Trấp Lăng, còn không biết khi nào mới đến.

"Ta có một cách" Khương Hằng bỗng nhiên nói, "Có thể cứu các vị thoát khỏi hiểm cảnh, xin hãy phối hợp với ta."

"Cách gì?" Trấp Lung ôn hòa hỏi.

Sau nửa canh giờ, Khương Hằng ngồi ở trước án thiên tử, đầu tiên là dịch dung cho mình, sau đó lại dịch dung cho Trấp Lung, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy bản lĩnh này của Khương Hằng, ngay lập tức khiếp sợ không thôi.

"Ta không thể để đệ thay ta đi mạo hiểm." Trấp Lung nói.

"Người Vệ Bí muốn giết là ta," Khương Hằng nhìn Trấp Lung nói, "Là huynh đang thay ta mạo hiểm."

Trấp Lung lại không có phản bác, dù sao tình cảnh trước mắt của hai người bọn họ giống nhau, dịch dung cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, nhưng Khương Hằng lại rõ ràng, chỉ cần thành Lạc Dương vừa vỡ, Lý Tiêu tuyệt đối sẽ không tha cho Trấp Lung rời đi, Lý Tiêu rất có dã tâm, y muốn dùng một trận chiến tới giải quyết toàn bộ vấn đề, thay thế Trấp Lung trở thành thiên tử, đến lúc đó còn có thể cùng Cơ Sương thành hôn, bởi vậy, liền danh chính ngôn thuận.

Nói không chừng điều kiện Cơ Sương đưa ra cho Lý Tiêu, tức là công phá thành Lạc Dương, nàng sẽ làm vương hậu của y, hiệp trợ y thống nhất Thần châu.

Cho nên hắn cần phải bảo hộ Trấp Lung an toàn, đầu tiên không thể để y bị Đại quân bắt được.

Sau đó, cho dù Ung quân có phản, cũng gần như là chỉ nhằm vào hắn Khương Hằng, chỉ cần phát hiện người bắt được là Trấp Lung, ai cũng không dám động tới một đầu ngón tay của y.

Đây chính là nhược điểm của Vệ Bí, rốt cuộc ông ta cũng chỉ muốn phản đối bằng vũ trang, mà không phải hành thích vua.

"Được rồi." Khương Hằng nói, "Nghe ta nói, Triệu Tuệ đâu? Đồ đệ!"

Triệu Tuệ bị gọi tới, nhất thời vô cùng mờ mịt, phân không ra ai là ai.

Khương Hằng dùng thân phận Trấp Lung, dùng giọng nói của chính mình phân phó:

"Triệu Tuệ, ngươi hộ tống thiên tử rời đi Lạc Dương, thuận tiện dẫn dắt bọn họ rời đi."

"Từ từ," Triệu Tuệ đã hỗn loạn, nói, "Hai ngươi......!Đây là có chuyện gì?"

"Làm theo ta là được." Khương Hằng thật sự không có thời gian giải thích cho Triệu Tuệ, "Đi đi, bảo vệ tốt cho huynh ấy, ta giao huynh ấy cho ngươi."

Tằng Vanh nói: "Khương đại nhân, ngươi tự mình suất quân, tiến đến đột phá phòng tuyến sao?"

"Đúng vậy." Khương Hằng đáp, "Tống Trâu, Giới Khuê theo ta xuất chiến, chỉ cần thiên tử hấp dẫn lực chú ý của quân địch, chúng ta liền lập tức công kích quân đội chủ lực của kẻ địch, nhân lúc Lý Tiêu chưa chạy tới, đánh bọn họ trở tay không kịp."

"Vâng." Tống Trâu nói.

"Ta tình nguyện đổi một chút." Giới Khuê nói.

Trấp Lung nói: "Ta cũng tình nguyện đổi một chút."

Triệu Tuệ nói: "Tuy rằng ta không biết các ngươi có kế hoạch gì, nhưng mà......!Ta nghe lời tiên sinh, vẫn là đừng thay đổi đi."

"Không đổi." Khương Hằng nói, "Ca ca, nghe ta."

Đây không phải là lần đầu tiên Khương Hằng gọi Trấp Lung như vậy, nhưng nghe ở trong tai cả hai lại có một ý nghĩa mới, cuối cùng, Trấp Lung thỏa hiệp.

Mọi người lập tức bắt đầu hành động, đến hoàng hôn từng người tập kết..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!